37-BÀI KINH PHÁP CÚ: KHÔNG LÀM CÁC ĐIỀU ÁC, LÀM
TẤT CẢ CÁC VIỆC LÀNH/ 7
Như lời Thầy nhắc hồi nãy
thì các pháp của Phật khi mà chúng ta đến rồi thì chúng ta sẽ thấy sự kết quả
của nó không phải còn có thời gian mà phải đợi 5 năm 10 năm mà giải thoát, mà
ngay đó giải thoát liền, chúng ta thấy tâm thanh thản, an lạc và vô sự. Đó là
cái mục đích mà chúng ta phải đạt được, cái mục đích của chúng ta là luôn luôn
lúc nào cái tâm của chúng ta phải thanh thản, an lạc và vô sự. Thì ba cái danh từ này để
chỉ cho cái trạng thái mà chúng ta tu tập, còn nếu mà không được như vậy nó cực
nhọc, nó mệt nhọc thì đó coi chừng sai thì mau mau trình lại cho Thầy. Bởi vì
không khéo các con sẽ ức chế tâm của mình thì nó không thanh thản, vô sự đâu,
hãy nhớ kỹ như vậy.
Bây giờ có cái gì thì hỏi Thầy
còn nếu mà không có thì cứ về lo tập tu tu tập, rồi chiều hoặc trưa, sáng thì
lúc nào, nhất là buổi sáng mấy con cứ ngồi thiền Thầy sẽ kiểm tra. Ngồi thiền
hít thở, tu với cái sự tự nhiên của nó chứ không phải ngồi mà tập trung căng
thẳng như thế này không được, ngồi với tự nhiên của nó. Nó có niệm gì đến thì
mình quán xét cái niệm đó xả.
Trong một thời gian tu tập
có ba cái định mà chúng ta tu tập, Thầy xin nhắc lại. Định niệm hơi thở
khi mà chúng ta ngồi chúng ta tu, tâm nó vẫn nhẹ nhàng, thư thả, nó vẫn biết
hơi thở ra vô không phải ngồi đếm 1, 2, 3, 4 hoặc là tập trung quá mức của nó,
không được mà phải ngồi tự nhiên. Bây giờ nó có một cái niệm nó khởi ra thì
ngay đó đem cái niệm đó mà đem cái Định vô lậu mà quán xét. Bởi vì 3 cái định
chúng ta tu trong một thời gian mà, nó đâu có riêng gì cho cái Định niệm hơi
thở cần phải cố gắng, phải giữ nó để xả cái niệm kia để giữ hơi thở cho biết
hơi thở hoài đâu, cho nên chúng ta vẫn có 3 cái niệm hẳn hòi đàng hoàng. Bây
giờ chúng ta đang ngồi mà chúng ta thấy nó buồn ngủ, nó muốn gục tức là nó nghe
lặng lặng nó muốn ngủ thì chúng ta đứng dậy đi kinh hành, tức là Chánh niệm
tỉnh giác định. Đi để cho động chứ đừng có để mà ngồi, đừng có chấp chặt là
chúng ta ngồi 30 phút, 1 giờ, 2 giờ trong cái hơi thở thì chúng ta tu như vậy,
3 cái định đồng thời 1 lượt, nghĩa là ở trong cái thời gian đó mà có cái gì thì
chúng ta tu cái đó, có cái pháp gì tu cái đó. Thí dụ như bây giờ như bây giờ
chúng ta đang đi kinh hành nè, đang đi đang biết bước đi nè mà bây giờ cái hơi thở
nó lại biết hơi thở nè thì ngay đó chúng ta đã tu Định niệm hơi thở rồi đó,
đồng thời mà vừa đi mà nó vừa biết hơi thở thì tức là Định niệm hơi thở rồi.
Mà bây giờ vừa đi vừa có một cái niệm nào thì ngay đó chúng ta đem cái niệm đó
chúng ta quán xét để mà xả nó thì tức là Định vô lậu rồi. Cho nên 3 cái định
này chúng ta liên tục sử dụng nó ở trong cái sự tu tập cũng như 3 cái định này
liên tục ở trong những cái hành động làm của chúng ta chứ không phải rời nó,
các con hiểu không. Cho nên vì vậy bây giờ chúng ta làm nè mà nó biết hơi thở
thì chúng ta đang ở trong hành động làm mà biết hơi thở, mà bây giờ nó đang có
cái niệm gì chúng ta quán xét nó, chúng ta vừa làm vừa chặt củi nè chúng ta vừa
quán xét cái niệm này nó trở nên ham muốn nè, phải xả đi không đúng nè thì dùng
pháp hướng mình đuổi nó đi liền tức khắc, mình quán xét rồi mình dùng pháp
hướng đuổi đi. Rồi bắt đầu ở trong này bây giờ nó đang không biết hơi thở mà nó
đang biết mình đang chặt củi nè, bây giờ chặt phải vậy vậy vậy, nó đang biết.
Thì đây bây giờ mình đang tu ở trong Chánh niệm tỉnh giác ở trong hành động
ngoại của thân rồi. Thì 3 cái định này luôn luôn liên tục nó có thay đổi nhau ở
trong cái thời gian tu tập. Chớ không phải cố bắt nó bây giờ phải tu ở
trong cái định niệm Chánh niệm tỉnh giác phải biết chặt củi biết chặt củi thì
cái đó bắt buộc nó cứ như vậy là bị ức chế. Nghĩa là thay vì bây giờ nó
có cái niệm khác khởi không tu Định vô lậu mà mình bắt buộc nó trở về cái này
là mình ức chế nó rồi. Bây giờ nó biết hơi thở bắt buộc nó lại, biểu nó lại
bắt buộc nó phải ức chế ở trong cái hành động làm của mình thì như vậy là mình
ức chế nó ở trong cái hơi thở của mình rồi, con hiểu chưa?
Cho nên những cái này chúng
ta ngồi tu nó biết liên tục được hơi thở tự nó nó biết thì chúng ta không bắt
buộc nó đâu hết, tại gì tự nó nó biết. Còn bây giờ nó có cái gì khác mà mình
lại không có tu cái khác mà mình lại bắt buộc nó tu trở lại hơi thở, ức chế nó
trong hơi thở, lấy hơi thở ức chế nó để nén lấy cái này ra thì như vậy là không
đúng. Các con hiểu không? Cho nên vì vậy mà luôn luôn liên tục là 3 cái định
các con thực hiện trong một cái thời điểm các con tu, nghĩa là tu pháp nào
cũng vậy, đi kinh hành cũng vậy, mà ngồi Định niệm hơi thở cũng vậy, mà
Quán vô lậu cũng vậy. Tất cả 3 cái định này nó là trên thân quán thân tức là
trên thọ quán thọ, trên pháp quán pháp, trên tâm quán tâm. Luôn luôn lúc
nào nó cũng nằm ở trên thân, thọ, tâm, pháp của chúng ta mà thực hiện 3 cái
định này. Các con nhớ chưa?
Như vậy là các con sẽ có
pháp tu và có cái trạng thái thanh thản, an lạc, vô sự. Luôn luôn nếu mà nó
không có gì thì các con sẽ có cái trạng thái thanh thản, an lạc, vô sự đó. Rõ
ràng và cụ thể và đồng thời và giữ được cái trạng thái thanh thản, an lạc, vô
sự này cho đến khi cái tâm của các con nó thanh tịnh hoàn toàn thì các con sẽ
làm chủ hoàn toàn sự sống chết, không có còn tu tập cái pháp môn nào nữa hết.
Chớ không phải bây giờ tâm tôi thanh tịnh rồi tôi phải tu nữa nó mới, không có
gì nữa hết. Nghĩa là chừng đó các con chỉ ra lệnh thôi chứ các con không tu
pháp nào nữa hết. Nghĩa là tâm thanh tịnh rồi “Tự tịnh kỳ ý” - nghĩa là
tới đó là cái kết quả của các con, sau đó có cái sự làm chủ của các con, thần
thông cũng từ đó mà nó nảy sinh ra, làm chủ sự sống chết cũng từ đó mà làm
thôi, từ cái tâm mà thanh tịnh đó, chớ không phải chỗ nào; từ cái chỗ đó tu tập
các con đã xong công việc tu hành.
Thầy xác định cho các con
thấy nó không có khó đâu, đạo Phật rất dễ. Dễ mà tại vì người ta hiểu sai,
người ta làm không đúng cho nên nó không đạt được kết quả mà thôi. Thôi bây
giờ thì các con trở về tu hành, tu tập rồi có gì trình Thầy nghe không.
HẾT

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét