28-TỨ VÔ LƯỢNG TÂM: NGUYÊN NHÂN CỦA CHỨNG BUỒN NGỦ
THÀNH PHẦN VÀ HÀNH TƯỚNG CỦA TỨ VÔ LƯỢNG TÂM
Thành phần của
Tứ Vô Lượng Tâm là: từ vô lượng, bi vô lượng, hỷ vô lượng, và xả vô lượng.
NGUYÊN NHÂN
CỦA CHỨNG BUỒN NGỦ
Người tu
hành muốn vượt qua năm thứ si thiền này thì phải hết sức tận dụng khả năng để xả
bỏ nó. Nếu thấy mỏi mệt mà lo đi ngủ ngay là sai, nếu ngồi thiền mà rơi vào trạng
thái ngoan không là tu sai pháp. Phải phá nó đi, đừng cho nó nhập vào thân ta.
Chứng buồn ngủ có nhiều nguyên nhân khác nhau:
- Đi tàu, đi
xe bị say sóng, gió, cảm thấy ngây ngây như ngủ. - Bị cảm gió, thân lừ đừ,
nóng, lạnh, v.v... và tất cả những bệnh khác đều có thể làm cho cơ thể uể oải
khó chịu.
- Cơ thể lờ
đờ, tu sai cũng buồn ngủ. Thí dụ khả năng ta tu tập quán sổ tức chỉ có thể đếm
độ 1000 hơi, mà bây giờ ta ráng lên đến 1500 hay 2000 hơi, quá sức của nó thì
làm sao không buồn ngủ?
- Khi trụ
tâm không đúng chỗ cũng buồn ngủ
- Làm việc
quá sức, mệt mỏi cũng buồn ngủ.
- Sống cô độc,
cờ bạc, rượu chè sanh ra buồn ngủ.
- Trai gái dục
lạc quá độ cũng sanh ra buồn ngủ.
Vậy muốn xả
vô lượng tâm ngủ thì phải làm sao? Muốn xả vô lượng tâm ngủ phải tùy theo tình
trạng cơ thể mà tu tập hoặc chữa trị. Phải hết sức thận trọng trong việc trau dồi
tâm này:
1/. Phải biết
buồn ngủ trong thân là loại nào.
2/. Tuỳ theo
bệnh trạng buồn ngủ mà dùng thuốc thang để trị
3/. Cương
quyết, mạnh mẽ dứt bỏ những thói quen xấu, những trò chơi không lành mạnh, có hại
cho cơ thể (cờ bạc, rượu chè, vui chơi thâu đêm sáng hôm sau mệt mỏi ngủ gà ngủ
gật).
4/. Phải rèn
luyện nghị lực, chiến thắng những trạng thái lười biếng.
5/. Lấy nước
súc miệng, rửa mặt, hoặc tắm nước lạnh. Phải có biện pháp mạnh để đối trị chứng
lười biếng, ham ngủ.(Lười biếng phải lấy roi mà quất cho đau, lấy dao mà rạch,
lấy muối mà xát vào vết thương).
6/. Ngồi chỗ
nguy hiểm để cho tâm sợ chết mà không dám buồn ngủ (ngồi trên chạc ba cây cao,
ngồi trên tảng đá cheo leo, sơ sẩy là rớt xuống vực sâu).
7/. Đọc kinh
sách, tìm hiểu nghĩa lý trong kinh cũng là một cách dứt phá buồn ngủ. Điều nầy
thoạt nghe thì vô lý (buồn ngủ thì làm sao mà đoc kinh sách?). Hành giả nào thực
tập vào buổi sáng, mới thông cảm được điều nầy. Khi phải chống lại cơn buồn ngủ
thì ngoài việc đi kinh hành (phá buồn ngủ thật tuyệt vời), thì đọc kinh sách là
cách thứ hai để trị buồn ngủ.
8/. Ngồi
quán xét, tìm xem chứng buồn ngủ từ đâu mà đến, khiến tay chân ta rũ rượi, lười
biếng như thế này. Quán xét một lúc thì cơn buồn ngủ tan đi.
9/. Xem sao
trên trời (nếu người thích thiên văn), tìm lý do diễn biến của vũ trụ.
10/. Đem một
số truyện hình ra xem.
11/. Đi kinh
hành cho nhiều sẽ không buồn ngủ (tu tập tỉnh thức).
12/. Tu vô lậu,
quán xét vô thường, khổ, không, vô ngã trong thân ta (tu tập Định Vô Lậu, Chánh
Niệm Tỉnh Thức).
13/. Đi kinh
hành trau dồi lòng từ tâm của mình dưới bước chân đi, tránh dẫm đạp chúng sanh.
Thí dụ ban đêm đi kinh hành ta không nhìn thấy chúng sanh, khó mà tránh được. Vậy
ta phải nhắc: “Ban đêm tôi đi kinh hành, không thấy chúng sanh. Xin
tránh cho tôi đi”. Hoặc là câu “Tất cả các chúng sanh ở dưới
chân tôi, hãy tránh cho tôi đi”. Và “cảm ứng đạo giao nan tư
nghì”, khi chúng ta đi đến đâu thì các chúng sanh sẽ tránh cho chúng ta di.
Như vậy ta vừa trau dồi tâm từ, vừa đối trị chứng buồn ngủ lúc đêm khuya thanh
vắng.
14/. Dùng
như lý tác ý: “Cái ngủ này vốn không có trong thân tứ đại này, chỉ do
ngu si, mê muội, lười biếng, thiếu tinh tấn nên mới thọ sanh.” Ngồi kiết
già lưng thẳng, quán chiếu để thấy cái ngủ này do đâu mà có. Khi tác ý thì phải
như truyền lệnh, dùng hết tâm lực của tinh thần, mạnh dạn làm cho cơn ngủ mau
lui bước. Khi đối trị với bịnh buồn ngủ thì phải sáng suốt thông minh, nếu không
thì chứng buồn ngủ càng tăng, và ta càng vất vả hơn khi chống trả lại nó. Tu
hành theo Đạo Phật là phải siêng năng, bền chí, kinh hành nhiều (Đức Phật ngày
xưa đã kinh hành rất nhiều về đêm, và Ngài ngủ rất ít). Luôn trau dồi thân tâm
không buồn ngủ dưới chân mình, bằng pháp hướng tâm như lý tác ý: “Buồn
ngủ, phải lui đi! Lười biếng, phải lui đi!” Đó là những câu ám thị ngắn
mà ta áp dụng khi buồn ngủ và ta đi kinh hành thì sẽ rất tỉnh táo. “Cơn
mơ mơ, say say, hãy lui đi! Thân tâm phải tỉnh táo”. Nhắc nhiều lần
như vậy trong khi đi, giống như ra lệnh, một lúc sau thì ta hết hôn trầm, thuỳ
miên.
Bấy lâu nay
chúng ta khổ sở vì chứng hôn trầm mà không có cách, không có người hướng dẫn để
tu tập. Trong giáo án này (mùa kiết hạ 1997) Thầy đưa kinh nghiệm của bản thân
Thầy, để giúp cho quý Thầy và các Phật tử nương vào đó làm pháp mà tu tập. Nếu
tu không có kết quả là tu tập sai, dùng pháp hướng sai. Nếu theo đúng pháp hành
của nó quý vị sẽ thấy hiệu quả tức thì, tất cả hôn trầm, thuỳ miên đều lui dần,
tâm của quý vị sẽ được thanh thản, an lạc, rất tỉnh táo.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét