32-BÀI KINH PHÁP CÚ: KHÔNG LÀM CÁC ĐIỀU ÁC, LÀM
TẤT CẢ CÁC VIỆC LÀNH/ 2
Ví dụ bây giờ mình xét nè, tâm nó khởi
niệm thì không có cho nó dính mắc cái niệm này, lo lắng cái này kia nhớ
anh nhớ em, nhớ mẹ, nhớ con nhớ cái, nhớ tất cả mọi cái không có cho
nó nhớ nữa, mình đã tu rồi mình không có nhớ ai nữa hết, phải không?
Thì bắt đầu từ đó nó có cái niệm gì, tất cả những cái nhớ thương này đều
là mình biết nó là pháp ác, nó làm cho tâm mình khổ, nó làm cho tâm
mình dính mắc, nó làm cho tâm mình bị thất kiết sử, ngũ triền cái,
nó làm cho tâm mình thế này thế kia thì làm sao cho nó thanh tịnh
được? Cho nên mình hiểu như vậy rồi thì bắt đầu bây giờ mình cứ ngồi
chơi, à đi cũng chơi, không tập trung không gom, không gì hết và hoàn
toàn đi như người vô sự, nhưng mà tự nhiên nó biết cái đi. Thầy nói tự
nhiên nó biết cái đi, các con cứ đuổi thử coi, nhưng mà các con sống
chừng một ngày ba ngày con thấy nó quen rồi tự nhiên nó vậy, rồi bao
nhiêu pháp ác nó không có nữa thì lúc bấy giờ cũng là sống trong
pháp thiện thì lúc bấy giờ phải thấy được cái trạng thái thanh
thản vô sự giải thoát.
Mà các con sống như vậy trong vòng ba
tháng Thầy nói thật sự các con sẽ có đủ đạo lực đó. Bởi vì “tự tịnh kỳ ý” cái tâm thanh tịnh rồi thì các con nó có
cái đạo lực của nó, các con ra lệnh nó làm, còn cái tâm mình không
thanh tịnh là tại vì cái lớp bụi đời, cái lớp bụi, cái lớp mà ác
pháp nó phủ hết rồi, còn cái thiện pháp nó không có, bởi vì đức Phật lấy thiện pháp mà
đi vào cái chỗ tu, chớ không phải dừng cái niệm thiện niệm ác. Bởi vì không có cho cái niệm nào, bởi vì cái niệm
nó khởi lên một cái niệm mà bây giờ mình biết cái tâm của mình nó
chưa thiện thì cái niệm đó phải ác thôi, các con hiểu không. Còn tâm
của mình mà nó toàn thiện thì nó khởi niệm thì niệm đó là niệm
thiện chứ làm sao là niệm ác được.
Cũng như bây giờ Thầy hoàn toàn rồi, tâm
Thầy khởi niệm gì thì nó không có nằm trong cái ngã của nó. Còn khi
mà các con còn, bây giờ các con nói các con không ngã nhưng sự thật ra
thì mình đang bị phủ một cái lớp ác pháp nè, cái ngã nó mang theo,
hễ cái ác pháp thì nó mang theo với cái ngã của nó. Cho nên cái niệm
nào coi vậy chứ, mình nói bây giờ mình nghĩ là bây giờ mình sẽ làm việc
từ thiện đi, cái việc từ thiện đó chưa hẳn là thiện, bởi vì nó
nuôi cái bản ngã, nó làm đó là “danh”. Hoặc là vì cái chuyện
gì ở cuộc sống mà cái ngã của nó mà nó làm cái việc thiện này
để bảo vệ cái ngã của nó. Cũng như bây giờ nhà nước kêu gọi cái gì
đó mình làm việc từ thiện thì tức là cái việc mà làm từ thiện
này trong cái người của mình nó chưa hoàn toàn là thanh tịnh thì nó
mang theo cái ngã. À nếu mà mình không làm cái này thì mình ăn không
được, hay làm cho Nhà nước được lòng đã, còn coi cả mình thì ngay
đó nó phải nuôi cái ngã của nó. Thầy đem một cái ví dụ như vậy để
các con thấy, trên cái sự tu tập.
Cho nên hàng ngày mà chúng ta biết được
chúng ta không tập trung, không gom tâm, bởi vì từ xưa giờ Thầy thấy họ
tu là tu sai hết rồi, tu không có tập trung, cho nên tu hoài mà tu không
được. Muốn mà tu cho được thì lúc bây giờ (…), cho nên mình tu mà coi
như là không có tu, mà tu thật sự, tu ở trong cái tâm niệm, mỗi cái
niệm của mình. Ví dụ như trời sáng ra quét sân, quét sân thì mình cũng
không có tập trung ở trong cái sự quét sân, nhưng mà tập trung ở trong
cái tâm coi nó có nghĩ gì không, à nó quét nó cứ quét, nó quét kệ
nó, quét nó làm gì nó làm mà hễ nó có một cái niệm gì thì mau mau
dừng nó, còn nếu mà nó không niệm thì thôi, còn mình ức chế quá
cũng không được. Cho nên thấy nó thoải mái. Rồi sự suy tư, suy tư của
mình, mình nói à như vậy là rõ ràng có giải thoát, không còn bận
tâm, không còn lo lắng, không còn nghĩ ngợi lung tung gì hết. Thật sự
ra nếu mà mình quyết tu giải thoát thì coi như là không có vướng bận
gì nữa hết thì hoàn toàn thời gian sau mình làm chủ cái sự sống
chết của mình liền tức khắc, nó không có lâu. Còn mình cứ ức chế
nó thì khi đó nó không vọng tưởng thì thôi chứ xả ra thì có vọng
tưởng liền à.
Ví dụ con ức chế, con xả ra thì con lo
lắng cái này cái kia nọ. Còn khi mà con tu như vậy, cái tu trong cái thời gian tu cũng như thời
gian không tu nó y như nhau, tự
cái tâm nó nó vậy, bởi vì nó thanh tịnh rồi. Còn mình tu, ví dụ như
bây giờ hồi giờ mình tu, mình ráng mình tập trung đi kinh hành trong cái
giờ mình tu, chừng mình xả ra nó lại nghĩ ngợi bậy bạ. Mình thấy như
vậy tu hoài mà sao tâm nó không hết, kỳ vậy, tâm không hết vọng tưởng
kỳ vậy. Thật sự ra đó là cái tu sai của mình, cho nên các con lưu ý
cái phần tu, bởi vì Thầy nói với Mật Hạnh, mình ăn mà mình ngồi
đây mình ăn mình thấy ăn ngon mình cũng biết ngon, cái ngọt cái đắng
cái dở cái gì mình cũng biết chứ, nhưng mà có điều kiện là trong niệm
của mình coi có còn muốn không? À không còn muốn thì được thôi, chứ cần
gì phải đi tìm nó làm chi. À, mình cứ ngồi ăn một cách tự nhiên vui
vẻ bình thường không có gì hết. Thật sự ra mình thấy à giải thoát
thật sự, không có bận tâm trong cái vấn đề ăn uống gì hết, không có
lo lắng cái gì hết. Đó là cái tu của mình đó, tu ở trong những cái
ăn uống, rồi tu trong cái đi kinh hành, tu trong cái quét cái dọn, tu
trong cái nhổ cỏ, mình làm mình biết thì tất cả những cái này nó sẽ
giúp cho chúng ta thanh thản an lạc. Thầy nói duy nhất làm sao mà giữ được cái tâm của mình
là nó thanh thản thôi, lôi nó trở về thanh thản thôi, đừng có trụ
cái này, đừng có trụ cái kia, nó cứ thanh thản là được, nó vô sự. Cho nên cái chữ mà “vô sự” của Thầy: Thanh thản, an lạc, vô sự - ba cái danh từ này Thầy thường hay nhắc
tới nhắc lui là cái chỗ mà chúng ta tu. Cho nên bây giờ các con về các
con thực hiện, đừng có tập trung. Ví dụ như bây giờ mình ngồi để cho
mình tu tập trung hơi thở thì mình cũng ngồi với cái dạng thanh thản
của nó, chứ không tập trung trong hơi thở, ngồi chơi. Ví dụ như bây
giờ Thầy ngồi như thế này nè, đó, thì tâm ý của Thầy nó đang lấn
quấn ở đâu kệ nó Thầy không biết, nhưng mà nó đừng nghĩ gì thì
được, mà nó nghĩ thì Thầy suy tư Thầy xả. Đó là “ngăn ác và diệt ác”. Có hai cái pháp này cứ liên tục mà chúng
ta sống thôi, sống cho đến khi mà “tự tịnh kỳ ý”, tâm hoàn toàn nó thanh
tịnh, luôn luôn nó ở trong mọi hành động trong thân của chúng ta thì
lúc bấy giờ nó là tự tịnh kỳ ý rồi.
Cho nên ngay cái bài kệ mà đức Phật nhắc
nhở cho mình tu là thực hiện được Tứ chánh cần. Bài kệ:
Chư ác mạc tác.
Chúng thiện phụng hành.
Tự tịnh kỳ ý.
Thì đó là ba cái câu kệ này để giúp cho
chúng ta biết được cái cách thức cho chúng ta tu tập.
Cho nên có một vị Thiền sư, Thầy nhắc lại
có một vị Thiền sư tên là Ô Sào thiền sư, ngài làm trên cái chạng ba
của cái cây, ngài làm một cái thất ở trên đó, rồi ngài trèo lên đó
ngài ngồi thiền. Thì ở trong đó ở cái khu vực đó có một vị quan
huyện ở đó, thì ông ta nghe cái vị tu sĩ trèo trên cây mà làm cái thất
ở trên đó mà ngồi thiền vậy đó thì ông ta mới đến thăm. Ông thăm thì
ông đứng dưới gốc cây ông nhìn lên thì ông kia ngồi thiền ở trên đó,
ông vị quan đó ổng mới nói: “Thầy sao mà ngồi thiền cách ở trên cao như vậy, nguy hiểm
quá vậy?”. Thì ông ta nói: “chỗ của tui chưa nguy hiểm bằng chỗ của
ông”. Thì ông quan huyện này ổng giật mình, bởi vì nói rất
đúng, dù ông ngồi nó nguy hiểm như vậy, nhưng không nguy hiểm bằng cái
quan chức của ông ở trên cái địa vị của ông. Cho nên ông nghe ông giật
mình ông mới hỏi: “bạch Thầy vậy chớ
mình tu theo Phật pháp thì mình tu cái gì?” Thì vị thiền sư đó mới nói: “Chư ác mạc tác, chúng thiện phụng
hành, tự tịnh kỳ ý”. Thì ông quan ông nói: “đó là trẻ con người ta cũng biết nữa
mà ông còn nói cái chuyện đó làm chi?” Thì ông ta mới nói như thế này: “Trẻ con còn biết, nhưng mà lão già 80
chưa làm được”.
Cái hiểu như vậy thì chúng ta thấy ông
này nói hay quá, nhưng mà sự thật không phải hay, ông ta không hiểu
chỗ cái câu kệ của Phật. Nghĩa là ông nghĩ rằng “Chư ác mạc tác, chúng thiện phụng
hành” là rất khó, cho nên 80 tuổi chưa thực hiện
được. Không phải. Thầy nói một giây tâm Thầy thanh thản - an lạc - vô sự
là nó đã thực hiện được cái chỗ đó rồi, chứ đâu phải không, chứ
đâu phải đợi 80 tuổi đâu. Cho nên vì vậy khi mà chúng ta hiểu biết nó
rồi thì trong một giây thì nó đã thiện pháp rồi, tức là ở trong
một cái giây Thầy tu hành là ngay đó Thầy đã thực hiện được chứ đâu
phải đợi ông già 80 tuổi mà làm chưa được. Ngay đó Thầy làm trong
từng phút từng giây được mà. Cho nên vị thiền sư này không hiểu. Thầy
nói thật sự đem cái câu chuyện này ra để thấy rằng vị thiền sư này không
hiểu được Phật pháp. Còn cái hiểu của Phật pháp, bởi vì đức Phật
nói “Pháp của Ta đến
để mà thấy”, nghĩa là đến chúng
ta tu hành để mà thấy liền, không có thời gian. Con thấy rõ bởi vì đến
khi mà mình thực hiện thì thấy giải thoát rồi. Bởi vì trong đầu óc
này nó thanh thản vô sự mà an lạc, an lạc tức là hỷ lạc đó, nó
làm cho chúng ta an ổn, không có còn bận tâm, không có, thân chúng ta
không còn có bận bịu một cái chuyện gì hết à. Nó không phải đem cái
sức của chúng ta mà làm cái này cái kia cho nặng nề, cho nên cái
thân nó vô không bằng thành nó lạc.
Còn cái tâm nó vô sự, cho nên nó cũng an, nghĩ
cái niệm này cái niệm kia niệm khác, phải làm cái này cái kia, nó
thấy còn phải trách nhiệm cho cái này cái kia, không phải đâu. Hoàn
toàn nó xả hết rồi.
Đó, đó là những cái mà chúng ta tu hành.
Vì vậy mà cái người mà không hiểu như vị thiền sư Ô Sào thiền sư đó,
ngài không hiểu được cái lời của Phật, ngài tưởng đó là cái câu nói
rất khó làm. Nó cô đọng ở trong cái bài kinh Pháp cú như vậy, lời
ngắn gọn vậy, nhưng thật sự ra nó làm được chứ không phải không làm được. Nó làm được bằng cách
chúng ta thấy đúng và ngay đó chúng ta thấy kết quả có liền. Bởi vì Thầy nói rồi, khi mà các con tu mà các con
bị hôn trầm là các con đã tu sai. Các con tu mà nghe nó mệt nhọc bết bát quá là sai.
Người ta tu sao người ta thoải mái người ta dễ chịu quá vậy. Bởi
vì đời người ta không còn lo lắng một cái gì hết, người ta không còn
sợ đói sợ gì, người ta không còn sợ con cái, không còn gì hết. Cho
nên vì vậy mà người ta giải thoát rồi. Đó là ngay đó là chúng ta
đã thấy. Mà bây giờ cái tâm của mình nó đã là tu rồi thì tức là
bao nhiêu cái chuyện đời nó dẹp ra hết rồi thì nó đâu còn là ác
pháp, mà không còn ác pháp thì nó là vô sự. Còn bây giờ mình đã tu
rồi mà chuyện này lo, chuyện kia lo như vậy là tu thì tu làm sao? Các
con hiểu, đã lo là ác pháp chứ sao. Rồi tính cái chuyện này, tính
cái chuyện kia, tính cái chuyện nọ. Trời ơi, ở đời mình hết có giao
thiệp với mọi người rồi, cắt đứt hết rồi, ly gia cắt ái hết rồi,
cắt đứt hết không còn nghĩ cái này kia, không còn đi đám cưới không
còn đi đám ma. Còn cái này mình tu rồi mà còn nghĩ đám cưới đám ma
này kia hoặc là đi thăm bệnh thăm này kia nữa thì cái chuyện đó là cái
chuyện chuyện đời thôi chứ đâu có phải là chuyện tu nữa. Các con thấy
không? Cho nên mình không có lo bạn bè này bạn bè kia, không có lo
hoàn toàn, tất cả cái đầu óc nó vô sự, nó trống rỗng, cho nên như
vậy nó mới thanh tịnh được cái tâm của mình.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét