31-BÀI KINH PHÁP CÚ: KHÔNG LÀM CÁC ĐIỀU ÁC, LÀM
TẤT CẢ CÁC VIỆC LÀNH/ 1
Chư ác mạc tác
Chúng thiện phụng hành
Tự tịnh kỳ ý
Thị chư Phật giáo.
(Kinh Pháp Cú 183)
Link lời giảng của đức Trưởng lão Thích Thông
Lạc:
https://archive.org/details/074ChuAcMacTac
Hôm nay Thầy dạy mấy con cách thức thực
hành. Bởi vì cái thực hành của con đường mà tu theo đạo Phật thì nó
không giống như cái lối từ lâu tới bây giờ mà từ nào tới giờ mình tu.
Tại vì mấy con không có lưu ý, như cái bài kệ của Phật dạy, thì đức
Phật nói:
Chư ác mạc tác,
Chúng thiện phụng hành.
Tự tịnh kỳ ý.
Các con thấy không? Nghe cái câu nói đó rất
rõ nè: các pháp ác không
nên làm, nên làm các pháp thiện, tự cái tâm nó thanh tịnh. “Tự tịnh kỳ ý” là tự nó nó thanh tịnh, tức là mình không làm điều ác
thì nó thanh tịnh.
Vậy thì trong lúc mình tu thì mình như thế
nào, thường thường mình sai cái lỗi là mình cứ tập trung. Thí dụ mình
nói “tôi đi tôi biết tôi đi” hoặc “tôi ngồi tôi biết tôi ngồi”,
nhưng mà mình cứ tập trung trong cái đi - ngồi; mình không có tập
trung, nhưng mà tại vì cái tâm mình lúc bây giờ nó khởi cái niệm ác
thì mình dừng đi thì nó còn lại toàn cái niệm thiện.
Vậy cái niệm thiện là cái niệm gì? Hiện bây giờ cái tâm của mình nó khởi ra
cái niệm gì nó cũng niệm ác hết à. Các con không hiểu. Cho nên khi mình
đi nó tự nhiên chứ đừng có tập trung. Nhưng mà khi nó tự nhiên thì nó
tự tịnh kỳ ý mà, tự nó thanh tịnh, cho nên khi mình đi mình biết nó
đi chứ không có tập trung. Các con thấy không, ngay đó là mình thấy nó
giải thoát rồi. Mà cái tư tưởng gì mà nó khởi trong đầu là nó là
cái ác pháp. Nó không muốn cái này thì nó cũng cái kia, cũng lo lắng
cái nọ thì nó là ác pháp.
Cho nên “chư ác mạc tác” - các pháp ác không nên
làm, các con nghe hiểu câu nói đó không? Bởi vì nếu các con cứ tập trung,
các con cứ ngồi, bởi vì cứ ngồi biết hơi thở ra vô, mình ngồi nhưng mà
mình lắng, mình ngồi đó một cách tự nhiên, chứ đừng có tập trung
trong cái hơi thở. Mà có cái niệm nào mà nó khởi ra, à nó ham muốn
này kia hoặc là nó suy tư cái này cái nọ cái kia, hoặc là nó khởi
lên cái niệm ác. Toàn bộ cái niệm nó đều ác hết à, bởi vì cái tâm của
mình là cái tâm ác rồi. Nó ở trong cái nhân quả thì tức là nó có,
bây giờ mình khởi nghĩ mình nói mình thương, thương thì tại sao mình
khổ, khổ là ác chứ. Rồi mình khởi lo, lo nó cũng là ác pháp chứ
gì. Phải không? Mình lo. Ví dụ như Minh Tông con về đây phải không. Bây
giờ nó khởi lên cái niệm nó nhớ nhà: không biết mấy đứa nhỏ như thế
nào, mình quên cái đó, không biết nó có để ý không hoặc này kia thì
cái lo đó nó cũng làm cho cái tâm của mình trở chướng ngại, chướng
ngại là ác pháp. Con hiểu chưa?
Cho nên vì vậy mình dừng ngay đó thì cái
tâm nó thanh thản liền, nó thanh thản là nó ở trong thiện pháp, mà
thiện pháp thì tự tịnh kỳ ý. Thanh tịnh cái ý rồi, thì lúc bây giờ cái tâm của mình nó
sẽ ở chỗ nào? Nó sẽ ở trên hơi thở. Bởi vì cái
động dụng của cái thân của chúng ta là cái hơi thở. Cho nên vì vậy
mình ngồi, cái thân nó ngồi yên lặng ở trên ghế như vậy, nó không có
nhúc nhích gì hết. Cái tâm của mình nó thanh tịnh thì tức là nó sẽ
ở trong cái hơi thở, ở trong cái động của thân. Các con hiểu chỗ đó
chưa? Cho nên ví dụ như bây giờ mình đi nè, mình làm nè mà
mình không khởi niệm gì hết, thì lúc bấy giờ nó ở đâu, nó ở trong
cái hành động mình đang làm nè, phải không? Cho
nên ngay đó là mình thấy, mà nếu mà mình sống như vậy đó thì mình
có tu tập gì đâu.
À đó, bây giờ Thầy làm Thầy biết Thầy
làm vậy thôi chứ cũng chẳng lưu ý cái chuyện làm, nhưng mà tại cái
tâm nó biết cái việc làm. Còn mình mình tập trung mình chú ý, ráng để
biết cho mình làm thì tức là bị ức chế rồi. Con hiểu chưa? Cho nên ngay
đó là mình thấy nó có sự giải thoát liền. Còn mình cố gắng mình
tập trung: ví dụ như mình đi kinh hành, mình tập trung để biết đi kinh
hành thì nó sai. Bởi vì do ức chế, ức chế cái tâm của mình, cố
gắng mà gom tâm tập trung, đừng để cho nó quên đi, thì lúc bấy giờ
mình tu thời gian sao nó mệt nhọc quá, à sáng tới chiều mà tập trung
như vậy kiểu nó nghe nó lừ đừ, nghe nó
bết. Còn trái lại cứ kệ nó, mình không có cần
tập trung, nhưng mà mình lắng cái tâm của mình, mình coi cái tâm của
mình coi có niệm gì không? Nó không niệm thì kệ tự nhiên nó, nó vô sự
thì để tự nhiên vậy đó.
Cho nên thấy nó an ổn, nó thảnh thơi nó
giải thoát thật sự, nó rõ ràng lắm. Bởi vì cái đó là cái thực
hành của đạo Phật. Cho nên đức Phật nói, đạo của ta đến thì sẽ thấy.
Thấy, chứng nghiệm liền cái sự giải thoát liền. Nếu mà tu đúng thì thấy
giải thoát, còn không con tu mà con tập trung chừng một buổi tới buổi
chiều là thấy bết rồi, rồi nó buồn ngủ. Các con hiểu chưa? Bởi vì
mình cố gắng mình dụng công để mình tập trung thì nó phải buồn ngủ.
Còn đằng này ta có tập trung gì đâu, người ta cũng sống tự nhiên bình
thường. Nhưng mà cái niệm nào ác làm cho người ta thì người ta đuổi
nó đi. Người ta nói: hổng được, mày là ác pháp, không được, đừng có suy
nghĩ gì hết. À, trở về thanh thản đi, thì bắt đầu bây giờ nó về thanh
thản. Lúc bây giờ nó tự động nó nó ở trong cái hoạt động của thân. Cho
nên gọi là “Thân hành niệm”. Vì vậy mà Thầy thấy hầu hết là người ta dạy thiền, như ở
bên Nam tông họ dạy “đi phải biết từ cái nhón gót lên rồi để bàn
chân xuống”, đó là cách thức tập trung rồi, sai rồi, không có
đúng. Ông Phật ổng nói “Thân
hành niệm”, mình biết thân mình làm cái này, làm cái
kia cái nọ mà một cách tự nhiên, chứ không được tập trung, mà tập
trung là sai, là ức chế cái tâm của mình. Cho nên mình tu mình thấy
nó khoẻ lắm, bởi Thầy nói sao mà Thầy dễ quá còn quý thầy sao khó
quá, tại vì quý thầy không hiểu mà cứ tập trung, bởi vì mình tu ở
trong cái hành động.
Như bây giờ mình ngồi hít thở, đâu có nghĩa
là mình tập trung hơi thở? Phật đã dạy rõ ràng mà, Định tư cụ là
Tứ Chánh cần: các pháp ác không
cho sanh, mà hễ sanh thì cố diệt. Thì ngay mà nó không sanh thì tâm mình nó ở chỗ nào? Không
phải ở chỗ hơi thở còn ở chỗ nào nữa. Nó
phải ở trong cái hành động của thân thôi chứ nó không có chạy ở đâu
được hết à. Mà nếu bây giờ mà nó có sanh ra
thì phải diệt nó, diệt nó tức là có cái niệm nào nó khởi lên thì
mình mới quán tư duy, tức là Định Vô lậu rồi, phải không? Mình xả nó
đi, mình xả nó đi rồi thì nó không có niệm nữa, nó không niệm nữa thì
ở trong thiện pháp rồi, cái tâm thanh thản của mình là thiện pháp. Các
con thấy chưa?
Cho nên hiện giờ Thầy nói thật sự mình
cứ xét cái tâm của mình hiện bây giờ cứ mỗi một cái lo lắng suy tư,
một cái niệm nào đó thì mình cứ xem nó là ác pháp chứ không phải
thiện pháp được. Cho nên nó làm sao tự tịnh kỳ ý được, làm sao cái ý
của mình nó thanh tịnh được. Cho nên do đó mình ngăn ác và diệt ác, vì
vậy mà cái tâm nó sẽ trở về với vị trí của nó là hơi thở; hoặc
là mình đi mình biết mình đi, mình đứng mình biết mình đứng. Hiểu
như vậy là Thầy nói tu nó rất nhẹ nhàng, thoải mái, không có tập
trung ở trong cái hành động đi đứng nằm ngồi, mà chỉ giữ gìn cái
tâm của mình nó khởi niệm. À, bây giờ nó khởi niệm này, nó khởi
niệm kia. Coi chừng nó khởi niệm mà trong khi mình ức chế nó nó sẽ
bung ra, nó khởi niệm này kia nó luận rồi cái bắt đầu nó phá cái độc
cư. Còn con tu con thấy ngày nào cũng thấy nó thanh thản nhẹ nhàng,
con thích sống một mình lắm. Còn hơn, nó
như vậy không có ai làm động, còn có người khác nó làm động
cái mình mất niệm, mình mất cái chánh niệm của mình, tức là cái
niệm thiện của mình mất, bị người ta nói cái thì chuyện này chuyện
kia bắt đầu nó duyên ra rồi. Nó duyên theo cái niệm bắt đầu nó chạy
theo cái niệm đó. Cái niệm của họ nói đâu có phải người ta chửi mắng
mình, nhưng mà người ta nói chuyện đời - hễ nói cái chuyện đời là
cái ác pháp ở trong đó thôi, nó lôi mình trong cái ham muốn, vui thích
chuyện này kia rồi nó làm mình mất tập trung.
Các con thấy cái sự thực hành nó rất dễ
chứ nó không phải khó, nhưng mà có điều kiện mình
hiểu lầm. Mình hiểu lầm rồi mình tu sai, mình tu sai rồi thời gian
nó bị ức chế rồi nó bung ra, nó bung ra nó phá độc cư nó làm cho
mình không có ép buộc nó ở trong cái độc cư được. Tức là buộc gì
cũng không được mà mình khép nó buộc, buộc cho cuối cùng rồi thì tới
chừng nó bị ức chế quá thì nó phải hưng phấn, mà nó bung ra cái
hưng phấn thì kể như là mình điên, còn mình không điên thì mình nói
bậy bạ, mình nói như là mình thánh thần vậy. Bị vì ức chế nó quá.
Còn cái này mình không ức chế. Mỗi cái niệm thiện niệm ác mình thấy
à cái niệm như vậy là không đúng. Mày là ác pháp, mày đem đến tâm ta
không thanh tịnh thanh thản. Vì vậy xả mày ra, không được theo nữa, thì
nó cứ có niệm nó khởi hoài mình cứ đuổi hoài. Ngồi chơi cũng vậy, đi
kinh hành cũng vậy, ngồi hơi thở cũng vậy. Đừng có ngồi mà hít thở
một hai ba bốn, tập trung cho dữ tợn đừng có vọng tưởng, mà hết vọng
tưởng thì mình mừng, nhưng mà sự thật nó không đi tới đâu được hết.
Con lưu ý, thật sự ra Thầy kiểm tra vợ con
tu hành, nó ngồi không vọng tưởng nó ngồi được nhưng mà có cái điều
kiện là thật sự ra bây giờ xả tâm thì xả chưa có được. Có xả đâu phải
không, nhưng mà cái tâm nó vi tế không có hết, nó còn bận tâm, cho nên
coi vậy chứ nó không có tới. Còn bây giờ nó xả rồi, cũng như bây giờ con
về đây con tập con xả, luôn trong năm ngày nè. Con tập con tu mà con thấy
nó thoải mái không buồn ngủ không có gì hết, nghe nó sướng quá, nghe
nó giải thoát thật sự mình không có bận tâm. Bởi vì đức Phật nói cái
đời sống của người tu sĩ, các con cứ xét đi, cái đời sống mà tu sĩ
như bây giờ con về đây thì coi như đời sống tu sĩ - ngày ăn một bữa
rồi, không còn lo cơm nước, không còn lo quần lo áo, tất cả mọi cái
không còn lo gì hết, hoàn toàn là mình không lo gì nữa hết à. Thì
cái thứ nhất là tui thấy không còn lo đời sống là giải thoát rồi. Cho
nên đức Phật nói tới giờ ta đi xin ăn, tới đó người ta cho gì mình ăn
nấy, không có đòi hỏi gì hết, thì như thế là giải thoát rồi, đâu còn
bận tâm cái ăn. Con hiểu chưa? Cho nên đó, cái đời sống người ta giải
thoát rồi và đồng thời người ta chấp nhận cái đời sống như vậy là
giải thoát. Bởi vì mình suy nghĩ mình giải thoát rõ ràng lắm. Bây
giờ con về đây con dẹp hết tất cả mọi cái bỏ hết, cũng như bây giờ
Chơn Trí con về đây con bỏ hết không còn cơ sở gì hết hoàn toàn ở
đây tu hành, mình cứ nghiệm thấy hằng ngày mình giải thoát cái gì đây,
sẽ thấy giải thoát hoàn toàn. Bởi
vì cái giải thoát nó rõ ràng và cụ thể lắm, nhưng mà mình cứ mình
tiếp duyên ra ngoài thì mình không giải thoát, mà mình không tiếp
duyên ra ngoài là giải thoát à.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét