33-BÀI KINH PHÁP CÚ: KHÔNG LÀM CÁC ĐIỀU ÁC, LÀM
TẤT CẢ CÁC VIỆC LÀNH/ 3
Đó, Thầy nói như thế này nè, bởi vì Thầy
nói rất khó là tại vì chúng ta hiện bây giờ mà chúng ta giữ được
cái tâm tu hành đúng pháp vậy đó, thời gian nó làm cho cái tâm của
chúng ta nó rất sạch. Tại sao? Tại vì từ khi mà chúng ta sanh ra đời
thì chúng ta mang theo với một cái nghiệp, cái nghiệp tức là cái thói
quen của chúng ta, lớn lên tự nhiên cái nghiệp đó nó phát triển theo
cái tâm, cái bản năng, cái khả năng, cái đặc tướng của mình, cái
khả năng riêng của mình, mình ham muốn cái gì đó thì nó hướng theo
cái đó nó đi theo một hướng của nó. Cho nên nó đã sẵn một cái tờ giấy
của chúng ta là cái tờ giấy đã nhuộm đen rồi, người nào cũng vậy,
nhưng bây giờ nó đen chứ nó chưa có đen luôn, rồi lúc bấy giờ chúng
ta mới tô thêm, cho nên cái tờ giấy đã đen rồi mà cứ tô thêm, tô hoài
tô thêm, rồi bây giờ bắt đầu bảo làm sao cho nó sạch.
Cũng như Thầy, từ nhỏ tới lớn Thầy tu
hành Thầy không nhiễm. Thí dụ Thầy không nhiễm về cái này cái nọ
cái kia, Thầy không nhiễm về phụ nữ, Thầy không nhiễm về tất cả
hết, bây giờ hỏi Thầy Thầy có biết gì đâu, phải không, các con hiểu
không. Như vậy là cái tờ giấy Thầy nó trắng, mặc dù đời trước Thầy
có nhuộm nó mờ nó đen rồi, đời nay Thầy không tô thêm nữa, cho nên nó
không đen, từ đó Thầy cố gắng Thầy lại xoá đi cái màng đen ở trong
này. Cho nên hàng ngày Thầy giữ cái tâm của Thầy, cho nên vì vậy mà
cái tâm Thầy càng ngày nó càng trong sạch ra. Nó trong sạch tức là
cái tờ giấy mà nó nhuộm đen này nó bắt đầu nó sạch ra. Còn các con
thì nhiễm thêm, nhiễm thêm bây giờ cái tờ giấy nó thâm, nó thâm đen rồi,
nó thâm đen hơn Thầy. Bởi vì Thầy sanh ra tám chín tuổi Thầy đi tu
rồi, cho nên Thầy không có nhiễm, cà phê thuốc lá rượu chè cái gì Thầy
cũng không nhiễm, phụ nữ cái gì cũng không nhiễm hết. Cho nên bây giờ
từ cái chỗ mà cái nghiệp của Thầy nó là cái tờ giấy, nó có màu lam
lam ở trong đó rồi. Bây giờ Thầy cố gắng Thầy cứ ngày ngày Thầy cứ
giữ tâm mình thì cái tờ giấy này bắt đầu nó sạch lần lần, trắng lại
hết, còn mấy con thì cứ nhiễm thêm, ăn uống cái này cái kia. Bởi vì
Thầy nói ăn rồi, bây giờ các con nghĩ như thế này nè, hôm đó tôi có
ăn cái gì đó nó ngon quá, bây giờ mặc dù là không ăn, nhưng mà hồi
tưởng nhớ lại thì nó cũng có nhớ cái đó. Có không? Mà có nhớ thì tức
là nó dính ở trong cái này rồi, nó dính ở trong cái tâm của các con
rồi, cho nên bây giờ các con mà nỗ lực thực hiện cho đúng cách thì nó
lần lần nó sẽ xoá mờ hết tất cả những cái này hết. Chừng đó, không
biết hồi đó không biết mình ăn cái gì. Cũng bây giờ Thầy nói thật sự
hồi còn nhỏ mới sanh ra cha mẹ cũng cho mình ăn thịt cá chứ đâu phải
không, chứ đâu phải mình thánh thiện liền, nhưng mà cái thời gian mình
đi tu cho tới bây giờ ăn chay rồi không biết ăn thịt heo là nó ra sao
nữa, phải không? Hổng biết cái miếng thịt bò và cái miếng thịt heo nó
khác làm sao mình cũng không hiểu nữa. Cái đầu nó quên như vậy đó,
thì nó quên như vậy tức là nó trắng trong cái đầu mình rồi chứ gì? Cái
tâm nó trắng rồi, cho nên nó không biết cái đó là cái gì. Còn bây
giờ nói đến miếng thịt bò các con biết miếng thịt bò nó sao không
các con biết, mà miếng thịt heo nó sao mà miếng thịt gà nó sao các
con biết. Còn như Thầy bây giờ, bởi vì mình không có ăn, thành ra mình
chẳng biết nó ra làm sao hết, các con hiểu điều đó không?
Cho nên do cái chỗ tu của chúng ta nó làm
thời gian sau nó cứ, à bây giờ nó khởi ra cái miếng thịt heo thì
mình nói cái này là ác pháp, cái này là cái đau khổ của chúng
sanh mày phải dẹp, chừng đó nó không huân thêm nữa, thì từ đó lần lượt
nó cứ mờ mờ dần đến năm năm mười năm sau bắt đầu nó sạch hết. Thầy
nói sạch hết là nó thanh tịnh chứ gì, mà nó thanh tịnh thì tức là
thành công rồi chứ gì đâu còn cái gì nữa, muốn hồi nào thì nó làm
hồi nấy chứ gì? Còn bây giờ cái tâm của các con nó đen thui, Thầy
nói thực sự nó đen như cái bàn này mà bảo nó bay thì làm sao nó bay
được trời ơi. Thầy nói thật sự nó đâu phải đơn giản, nó đâu có dễ,
phải không, các con hiểu không, mà các con cứ huân thêm huân vô, trời ơi
cái bàn này nó đã đen mà bây giờ còn tô thêm nữa thì Thầy nói hết
chỗ nói rồi còn gì? Biết chừng nào mà cạo cho sạch ra được. Cho nên
chúng ta tu hành chúng ta biết là chúng ta, làm sao cho cái bàn này
nó trắng trở lại chứ đừng có để cho nó đen nữa. Còn bắt đầu mình
cứ sơn lên lớp này, cứ sơn lên lớp kia lớp hoài thì cái bàn này cạo
lớp này ra rồi tới lớp khác, bây giờ nó đóng một lớp dày như vậy
cạo biết chừng nào cho rồi. Cho nên hằng ngày mà các con nỗ lực các
con thực hiện thì các con sẽ cạo cái lớp sơn này, lớp này tới lớp
khác, cạo hoài cạo riết cho nó hoàn toàn sạch bóng ra, chừng đó
các con hỏi đó, không biết sao mà nói nữa. À bây giờ đâu có biết gì
đâu?
Đó, Thầy nói ở đây như Chính Trực, như
Mật Hạnh, không có biết về phụ nữ cái gì hết, giờ hỏi phụ nữ
biết cái gì đâu mà nói. Thầy nói thật sự, đâu có biết gì đâu, cho
nên nó còn trắng, đừng có nhiễm nó, mà nhiễm nó rồi thì ông nội trời
đất ơi lột cái lớp da này đâu có được dễ đâu, cái màng đen tối này
đâu có dễ đâu? Cho nên vì vậy chúng ta tu hành mà được sớm là quý
lắm rồi, chúng ta dễ hơn cái người mà mới tu, còn cái người mà
nhiễm đời rồi tu. Như bây giờ Minh Tông khó tu chứ không phải dễ đâu,
tu phải nhiều gấp đôi mấy lần mấy con, còn mấy con tu đúng. Còn mấy
con tu sai là mấy con tập trung cứ ức chế cái tâm của mình đâu có
xả, mà không xả thì không có được. Bởi vì Thầy nói ly dục ly ác pháp xả tâm Tứ Chánh cần
ngăn ác diệt ác, có bây nhiêu vậy thôi. Chúng ta ngồi chơi
thanh thản, à đời mình giải thoát rồi, bỏ hết rồi không còn gì nữa, hết rồi,
không còn nghĩ gì nữa hết thì đó là giải thoát. Cách thức chúng ta
thấy rất rõ, thấy mình giải thoát rất rõ trong từ cái ăn, từ cái
ngủ, từ những cái vật chất, từ cái gì bỏ sạch hết, không có cái
gì mà tốt đẹp với mình nữa hết, không có một cái gì đời này mà quý
báu nữa hết, chỉ
còn một cái chỗ tâm thanh thản, an lạc và vô sự này thôi, chúng ta sẽ chấp nhận nó và chúng ta sẽ thực hiện
được nó đến cuối cùng. Không có khó khăn, Thầy nói không có khó khăn,
sống ngồi chơi vậy cũng được, đi cũng được, à đi tới đi lui hoặc này
kia nọ. Mà tu như vậy Thầy nói không
bao giờ bị hôn trầm, còn chúng ta ngồi mà ức chế tâm coi thử coi,
ngồi mà ghìm cho nó đừng có vọng tưởng nó bị hôn trầm, mà khi nó hết
hôn trầm rồi thì nó đứt chừng ở chỗ đó, nó không tiến vô mà nó
tiến vô thì nó tiến vào những cái ác pháp. Bằng chứng như Minh
Tông, con thấy từ cái chỗ mà nó tiến vô, tới đó nó bị pháp tưởng
rồi bắt đầu nó kiến giải nó nói này nói kia nó nói tùm lum hết. Cho
nên đến khi mà nó gặp bạn bè nó nói đến khan cổ rồi cũng còn thích
nói nữa, nó bị lạc vào pháp rồi.
Cho nên do cái chỗ mà lạc vào pháp đó mà
cứ nghĩ tưởng là mình sẽ thực hiện thần thông, cho nên ức chế để cho
nó tịnh chỉ hơi thở để mà thực hiện thần thông. Không ngờ ức chế
nín thở, nín thở thì trong lúc mình ở cái trạng thái định tưởng thì
cảm giác như là mình nín thở, nhưng sự thật ra nó chưa hẳn nín đâu,
nhưng mà mình cố gắng mình ức chế nó thì mình nín thở chứ gì,
mình thở cho rất chậm chứ gì, thở cho nhẹ chứ gì, nhưng mà không ngờ
ở trong những cái mạch máu trong phổi của mình nó bị đứt đi, do đó vi
trùng nó mới tác động vào nó ăn những cái vết thương ở trong phổi
của mình thì nó mới thành ra bệnh phổi chứ, chứ làm gì ở đây tu
hành mà bệnh phổi, các con thấy rất rõ mà. Đó chỉ trừ ra khi nào
mà chúng ta đã bị bệnh phổi sẵn rồi do đó mà chúng ta tu sai thì nó
mới đi đến, còn bây giờ chúng ta bị bệnh phổi mà chúng ta tu đúng,
tu đúng vẫn hết bệnh phổi, nó vẫn loại trừ ra vi trùng phổi. Rồi
tại sao vi trùng phổi mà nó loại ra được?
Thầy qua kinh nghiệm Thầy Thầy biết rất
rõ ràng. Thầy là con người, ngày xưa Thầy đi dạy học Thầy bị bệnh
phổi, rồi trong khi đó Thầy tu hành, sau khi Thầy tu hành xong rồi
Thầy hoàn toàn làm chủ được rồi cho nên Thầy không sợ bệnh phổi nữa
rồi. Cho nên ngày cuối cùng Thầy giải trừ tất cả các vi trùng, mặc
dù người ta tìm cái vi trùng nó không ra là tại vì mình có uống
thuốc, con vi trùng nó đề kháng nó khó mà có thể nói rằng người ta tìm
ra được, do đó khi mà bệnh của mình nó trở lại nó phát hiện như
vậy, thì tức là mình lao động mình làm việc tất cả mọi cái thì cơ
thể mình nó phải suy yếu, nó phải phát triển sức đề kháng rồi con vi
trùng bắt đầu nó phản kháng nó phát bệnh mình ra, do cái sức khoẻ
của mình không đủ cái sức đề kháng của nó, do đó bệnh mình nó phải
tái phát. Vì vậy mà mình sử dụng cái sức tu tập của mình để cho
cái sức cơ thể của mình nó đủ cái sức đề kháng lại thì con vi
trùng nó không phát triển được, do vì vậy nó bị tiêu diệt. Mình tạo
thêm cái nội lực thân của mình mà trong cái sự thanh tịnh tâm của
mình thì cái nội lực nó vẫn có, còn tâm của mình lăng xăng thì cái
nội lực thân của mình nó yếu, nhất là cái tuổi già thì không có đủ
cái sức đề kháng.
Cho nên ở đây các con thấy tu nó rất nhẹ
nhàng, rất là dễ dàng qua những cái điều kiện mà Thầy đã thực hiện
ở đây trong cái sự thật, trường hợp xảy ra sự thật chứ không tạo bằng
cách giả tạo được, bằng cách sự thật nó đưa đến những nhân quả nó
như vậy. Sử dụng cái tu
hành của mình để làm chủ được cái nhân quả của nó bằng cách rất
là chủ động. Do cái sự tu tập đúng cách và nó nhẹ nhàng nó thanh
thản nó vô sự thì lúc bấy giờ các con sẽ thấy rất là hạnh phúc. Nghĩa là một ngày qua là các con thấy
sung sướng quá, mình giải thoát hoàn toàn, rồi giờ này qua mình
thấy à như vậy mình giải thoát hoàn toàn. Nhìn lại những người xung
quanh sao họ khổ quá vậy. Các con sẽ xét thấy, thí dụ như Minh Tông
con về đây này, trong năm ngày ở đây con tu hành con sẽ nhìn lại gia
đình con mọi người quá cực, quá khổ, họ không thấy được cái sự giải
thoát, mà mình được giải thoát. Nó không còn nghĩ cái này nghĩ
ngợi cái kia cái nọ được, vì tất cả những cái nghĩ đều đã bị
mình xả nó ra, đó là những ác pháp.
Đó, như vậy là hôm nay Thầy nhắc để cho
các con thấy được cái chỗ tu hành của mình rồi mình về mình thực
hành cho đúng. Chứ còn mình thực hành mà mình tu theo cái kiểu mà
như từ lâu tới giờ thì hiểu mà mình tập trung như vậy là rất nguy
hiểm. Và nó sẽ không đi
đến đâu và nó đưa mình đến bị hôn trầm, lừ đừ, bết, mệt nhọc, và
càng nổ lực tu chừng nào thì các con lại bị mệt nhọc chừng đấy. Người ta tu càng tu thấy càng khỏe, cơ thể
sức khỏe người ta thấy tăng lên chứ.
Nói chung là tại vì Thầy phải làm việc quá
nhiều, các con biết Thầy phải soạn thảo, Thầy phải viết lách, đầu
óc Thầy làm việc liên tục, nhiều khi trong đầu Thầy làm cái bộ sách
này rồi trong khi tắt điện Thầy lại suy nghĩ một cái chuyện khác.
Thay vì mình tập trung vào một cái sự việc nào đó mình làm thì cái
đó nó dễ, đằng này Thầy làm những cái việc nó nhiều chuyện ở
trong đầu. Bây giờ Thầy dạy về những cái giới đức, tức là những
cái giới hạnh mà Thầy giảng về cái giới hạnh, rồi bắt đầu bây giờ
Thầy phải trả lời cho những người ta hỏi những câu hỏi cách thức tu như
thế này, làm như một cái đầu óc của Thầy mà làm hai công việc. Bởi vì
khi mà suy nghĩ cái chuyện trả lời người ta hỏi những cái thắc mắc này, người
ta đâu hỏi nhằm cái chỗ này, phải chi họ hỏi đúng cái chỗ này mình trả lời thì
nó phải suông thôi, còn cái này người ta hỏi về cái chuyện gia đình người ta
xảy ra, hoặc là chuyện mê tín gì đủ thứ hết, đằng này mình chỉ nói à phải cái
đức hạnh đó, phải cung kính là cái đức hạnh gì, mà cái vệ sinh là cái đức hạnh
như thế nào, hoặc là trên cái con đường lưu thông này kia, cái luật lệ giao
thông nó thuộc về đức hạnh gì để dạy người ta thuộc về đức hạnh, bắt đầu đầu óc
nó phải suy tư về cái hướng đức hạnh này. Bây giờ phải trả lời về cái chuyện mê
tín dị đoan đủ thứ hết, thì 2 cái đầu nó phải làm 2 cái thứ chuyện. Như vậy là
Thầy rất nặng nhọc, 1 cái đầu óc mà làm 2 chuyện chứ không phải là 1 chuyện.